Thứ Ba, 21 tháng 4, 2020

HÒN ĐÁ VÀ PHẦN THƯỞNG


Ở một vương quốc nọ, đức vua muốn thử lòng người nên đã sai người đặt một tảng đá to ở giữa một con đường nhiều người qua lại. Sau đó, nhà vua đóng giả người thường để quan sát xem ai sẽ là người dịch chuyển tảng đá khỏi con đường. Rất nhiều thương gia giàu có, cận thần của nhà vua đã đi qua con đường nhưng họ chỉ đi vòng qua hòn đá.

Thậm chí, nhiều người còn đổ lỗi cho nhà vua vì không có biện pháp giữ cho đường sá thông thoáng, nhưng không ai làm bất cứ điều gì để giải quyết vấn đề.

Một ngày nọ, một người nông dân mang rau ra chợ bán. Khi đến gần tảng đá, anh ta đã đặt gánh rau xuống và cố gắng tìm cách đẩy hòn đá ra khỏi vị trí án ngưỡng trên đường. Sau khi đẩy được hòn đá đi, anh nông dân phát hiện một chiếc túi đựng rất nhiều tiền vàng và một bức thư của nhà vua nhắn rằng: Vàng trong túi dành cho người đã loại bỏ tảng đá ra khỏi con đường.

Bài học: Mọi trở ngại chúng ta gặp đều là cơ hội để cải thiện bản thân. Trong khi những người lười biếng than phiền thì những người khác đang tạo ra cơ hội bằng trái tim nhân hậu, lòng hảo tâm và sẵn sàng làm mọi thứ.

MỘT CÂN BƠ VÀ SỰ GIAN DỐI


Ngày xa xưa, có một người nông dân thường xuyên bán bơ cho người thợ làm bánh. Một ngày, người thợ làm bánh quyết định cân lại số bơ anh ta mua để kiểm tra xem liệu người nông dân có bán chính xác khối lượng bơ anh ta yêu cầu hay không. Anh ta đã phát hiện ra khối lượng bơ không như thỏa thuận thực tế và kiện người nông dân ra tòa.

Quan tòa hỏi người nông dân rằng, anh đã dùng cách gì để cân khối lượng bơ bán ra. Người nông dân trả lời rằng: Thưa ngài, tôi không có dụng cụ đo lường chính xác nào cả, nhưng tôi có thứ để có thể biết được khối lượng bơ.

"Vậy anh đã cân bơ bằng cách nào?".

"Thưa ngài, trước khi anh thợ làm bánh mua bơ của tôi, tôi đang mua 1 cân bánh mỳ của anh ta, Mỗi ngày, khi anh bán bánh đem bánh mỳ tới, tôi đặt nó lên bàn cân và đưa lại cho anh ta số bơ có trọng lượng đúng bằng bánh mỳ. Nếu ai đó gian lận, thì đó chính là anh làm bánh".

Bài học: Bạn sẽ nhận lại những gì bạn cho đi. Sự gian dối sẽ được đáp trả bằng sự gian dối gấp nhiều lần.

Nguồn: https://quantrimang.com/7-cau-chuyen-tham-thuy-ve-hanh-phuc-y-nghia-cuoc-song-169797

Thứ Ba, 7 tháng 4, 2020

PHONG TỎA



(Dịch từ bài thơ Lockdown của Linh mục Richard Hendrick người IreLand)

Có sợ hãi đấy.
Có cách ly đấy.
Có hốt hoảng tích trữ đấy.
Có nhiễm bệnh đấy.
Thậm chí, có tử vong đấy.
Nhưng,
nghe nói ở Vũ Hán, sau nhiều năm sống trong tiếng ồn,
nay lại được nghe tiếng chim ca,
sau mấy tuần yên ả,
bầu trời giờ đây chẳng còn khói đen dày đặc,
nhưng xanh và trong.
Nghe nói trên những con phố của Assisi,
người ta hát cho nhau nghe,
hát vang qua những quảng trường vắng bóng người,
và người ta cứ để cửa sổ nhà mình luôn mở,
để những ai phải sống lẻ loi
nghe được âm thanh của những gia đình xung quanh.
Nghe nói một khách sạn ở miền tây Ireland
đang tặng và chuyển đồ ăn miễn phí
cho những ai không thể ra khỏi nhà.
Hôm nay, một chị phụ nữ tôi quen biết
đang bận phát cho bà con lối xóm tờ rơi,
trên có ghi số điện thoại của chị,
để người già có thể gọi ai đó khi cần.
Cũng hôm nay,
các nhà thờ và hội đường, đền thờ và chùa chiền
đang sửa soạn chỗ cư ngụ cho những người vô gia cư, bệnh tật, kiệt sức.
Khắp thế giới, người ta đang sống chậm lại và trầm tư.
Khắp thế giới, người ta đang nhìn người láng giềng bằng ánh mắt mới.
Khắp thế giới, người ta đang bừng tỉnh trước một thực tại mới.
Họ biết mình thực sự mạnh đến đâu,
biết mình thực sự bất lực đến cỡ nào,
và biết đâu là điều thực sự quan trọng,
để rồi sống yêu thương.
Vậy chúng ta hãy cầu nguyện và nhớ rằng
Có sợ hãi đấy
nhưng không cần phải hận thù.
Có cách ly đấy
nhưng không cần phải khép mình cô độc.
Có hốt hoảng tích trữ đấy
nhưng không cần phải bần tiện.
Có nhiễm bệnh đấy
nhưng không cần phải mang một tâm hồn bệnh tật.
Thậm chí có tử vong đấy,
Nhưng lúc nào tình yêu cũng được tái sinh.
Hãy tỉnh thức để lựa chọn xem giờ đây bạn phải sống thế nào.
Hôm nay, hãy hít thở đi.
Và hãy lắng nghe mà xem,
đằng sau những ồn ào vì hoảng loạn của bạn,
chim lại đang hót,
bầu trời trong xanh,
mùa xuân đang đến,
và chúng ta luôn được bao bọc bởi Tình Yêu.
Hãy mở những cửa sổ của tâm hồn bạn,
và dẫu lúc này bạn không thể
tiếp xúc với ai qua quảng trường vắng bóng người,
nhưng cứ hát lên nhé.



(Richard Hendrick)

Thứ Ba, 31 tháng 3, 2020

QUẲNG GÁNH LO ÂU

Bạn đã bao giờ có một chiếc đồng hồ không chỉ để xem giờ, mà còn có thể đáp ứng được mọi yêu cầu về thông tin mà bạn muốn?

Nếu sự hoàn hảo trở thành một gánh nặng, bạn hãy đặt nó xuống để chọn lấy những bước chân nhẹ nhõm…

Dave vừa đến bến chờ xe bus với hai vali to tướng và rất nặng thì chợt một người lạ mặt đến gần anh và hỏi:

– Anh xem hộ mấy giờ rồi được không?

Dave nặng nhọc đặt hai cái vali cồng kềnh xuống và hỏi… chiếc đồng hồ đeo ở cổ tay mình:

– Mấy giờ rồi?

– Bây giờ là 5h30’ – Một giọng nói phát ra từ chiếc đồng hồ.

– Wow! Chiếc đồng hồ hay thật! – Người lạ thốt lên.

Dave hơi mỉm cười, dù khuôn mặt vẫn còn vẻ mệt mỏi:

– Đúng, cũng không tệ lắm… Anh xem đây này… “Mấy giờ rồi, bằng tiếng Nhật nhé!”

Giọng nói trong đồng hồ cất lên bằng tiếng Nhật. Rồi Dave lại hỏi giờ bằng tiếng Đức và Ý, ngay lập tức, chiếc đồng hồ cũng trả lời rành mạch và biểu cảm bằng ngôn ngữ của các nước đó, đúng đến từng trọng âm.

Người lạ mặt càng tỏ vẻ sửng sốt.

– Anh xem nữa nhé – Nói rồi Dave lại bảo cái đồng hồ – Tình hình ở nhà?

Ngay lập tức, một… hình ảnh ba chiều xuất hiện ngay giữa Dave và người lạ mặt, trong hình chính là phòng khách nhà Dave, rõ đến mức còn nhìn thấy cả ly cà phê còn một chút mà Dave để lại trên bàn sáng nay.

– Thật không thể tin được! – Người lạ nói.

Rồi Dave lại nói với chiếc đồng hồ:

– Nhắn tin cho Sharon rằng xe bus đến muộn, và nhớ gửi hoa tặng sinh nhật cho Lina. À, cho tôi biết luôn bản tin lúc 5h nhé.

– Đã xong, đã xong và đã xong – Giọng nói trong đồng hồ cất lên. Một hình ảnh với độ phân giải cao lại xuất hiện ngay trước mặt Dave và người lạ mặt, trên đó là… bản tin thời sự – trông không khác gì một chiếc TV thật vậy.

Người lạ mặt không nói được câu nào vì quá kinh ngạc.

Dave còn ra lệnh cho chiếc đồng hồ là cho xem ảnh cưới của anh hoặc… chơi nhạc giao hưởng. Mọi mệnh lệnh được thực hiện ngay lập tức, chất lượng hình ảnh và âm thanh cao đến kinh ngạc.

– Chiếc đồng hồ này là một máy tính siêu mạnh, thực hiện mệnh lệnh dựa trên giọng nói. Nó có thể liên lạc với hầu hết các vệ tinh lớn nhất của thế giới – Dave giới thiệu.

– Anh có bán không, tôi muốn mua cái đồng hồ này – Người lạ mặt chợt đề nghị.

– Ôi không! – Dave nói.

– Nhưng tôi muốn mua nó ngay – Người lạ mặt khăng khăng.

– Không…

Người lạ mặt ngắt lời – Tôi trả anh 10.000 đôla nhé?

– Ôi không, số tiền tôi bỏ ra đã hơn thế…

– Thế thì 20.000 đi – Người lạ mặt nói ngay, và khi thấy Dave chần chừ, anh ta tiếp – Thôi, 50.000 đôla. Và tôi sẽ trả anh tiền mặt ngay bây giờ.

Dave xao động. Anh hoàn toàn có thể chế tạo thêm một chiếc đồng hồ như thế này, và cái giá 50.000 đôla là anh có lãi rồi. Người lạ mặt rút tiền trong ví ra dúi vào tay Dave.

– Đây, anh cầm lấy!

Dave tháo đồng hồ ở tay ra đưa cho người lạ mặt. Người lạ mỉm cười, vội vã cầm đồng hồ đi.

– Đợi đã – Dave gọi giật giọng.

Người lạ mặt quay lại, vẻ thận trọng. Dave chỉ vào hai vali to tướng mà anh vẫn phải gồng người xách lúc nãy và nói:

– Đây là pin của cái đồng hồ, anh phải luôn mang theo thì nó mới hoạt động được.

Tôi nghĩ cuộc sống là như thế với một số người. Họ cố tìm kiếm một cuộc sống có vẻ tuyệt vời và hoàn hảo, nhưng thực ra lại rất nặng nề và phiền toái. Nếu sự hoàn hảo trở thành một gánh nặng, bạn hãy đặt nó xuống để chọn lấy những bước chân nhẹ nhõm.

Trong cuộc sống cũng vậy. Nếu chúng ta cứ liên tục chịu đựng gánh nặng, nó sẽ càng ngày càng trở nên trầm trọng. Thi thoảng ta phải biết đặt gánh nặng xuống, nghỉ ngơi lấy sức để còn tiếp tục chuyến đi.

Khi bạn trở về nhà, hãy quẳng gánh lo âu công việc bên ngoài cánh cửa. Ngày mai bạn sẽ lại nhặt nó lên và đi tiếp – còn bây giờ hãy thư giãn và giải trí.

Thứ Ba, 24 tháng 3, 2020

CARRYING CROSS

Trong tiếng Anh, cụm từ “Carrying cross” (mang/vác thập giá) còn có nghĩa là chịu đựng một điều gì đó – ý nghĩa này xuất phát từ trong Kinh Thánh. Lấy cảm hứng từ cụm từ này, một tác giả đã sáng tác mẩu truyện ngắn với thông điệp: Thành công trong tương lai chỉ đến với người chịu đựng được sự vất vả ở hiện tại. Khổ tận, cam lai.

 

1. Tất cả mọi người đều có trên vai một cây thập tự giá nặng nề.


2. Người thanh niên này cũng mang trên mình cây thập tự giá to lớn ấy và khó nhọc lê từng bước.


3. Đến nửa đường, anh nói: “Chúa ơi, cây thập tự giá này nặng quá, con không thể đi nổi nữa rồi, xin Người cho con cắt một đoạn nhé.”


4. Sau đó anh dừng lại và cắt đi một đoạn cây thập tự giá.


5. Vì vậy anh dần dần đã vượt trước mọi người.


6. Đi được không lâu, anh lại cầu xin Chúa: “Thưa Chúa, xin hãy để con cắt thêm một đoạn nữa, con sẽ vác nó được nhanh hơn.”


7. Trong khi mọi người ai cũng mải miết đi thì anh ta dừng lại tiếp tục cắt bỏ đi một đoạn nữa.


8. “Thật nhẹ, cảm ơn Người!”


9. Anh rất vui mừng và nghĩ rằng mình có thể đi nhanh và xa hơn mọi người.


10. Bỗng nhiên trước mắt xuất hiện vực thẳm…


11. Những người khác dùng cây thập tự giá làm cầu và dễ dàng vượt qua.


12. “Ngắn quá. Mình không thể qua bằng cái này được.”


13. Anh chỉ có thể cúi đầu thất vọng.


Khi bạn phải mang vác một gánh nặng nào đó trên vai, điều cần làm không phải là tìm cách đổ bớt chúng đi, mà phải trở nên mạnh mẽ hơn để tiếp tục cuộc hành trình. Việc tìm cách trút bỏ trách nhiệm, tìm những công việc nhẹ nhàng hơn những người có cùng hành trình với mình là một việc làm đáng xấu hổ. Vì cuộc sống này có nhân quả tồn tại, cho nên bạn cống hiến nhiều đến đâu sẽ nhận lại được nhiều đến đó.

Nguồn: https://capnuocbaclieu.com.vn/page/Bat-cu-khi-nao-ban-muon-bo-cuoc-hay-doc-truyen-ngan-sau.html

Thứ Sáu, 20 tháng 3, 2020

ÁNH MẮT CỦA NGƯỜI KHÁC


Vào một buổi sáng, lúc xe bus đến trạm dừng, có một cậu bé trên người rất bẩn, đeo một chiếc túi trên lưng đi theo một người đàn ông bước lên xe.

Xe bus vào buổi sáng thường đông chật cứng người. Nhìn bộ dạng có vẻ như họ là công nhân xây dựng, vừa lúc có một người xuống xe, cậu bé liền ngồi vào chỗ đó còn người đàn ông thì đứng ở bên cạnh.

Không lâu sau, có một phụ nữ mang thai bước lên xe, cậu bé đứng dậy nhường chỗ và nói: “Cô ơi, cô ngồi xuống đi ạ!”

Người phụ nữ mang thai nhìn liếc qua cậu bé bẩn thỉu mà không nói lời nào. Cậu bé nhẹ nhàng đặt chiếc túi xuống đất, rồi từ trong túi lấy ra một chiếc khăn tay và lau qua lau lại chỗ mình đã ngồi, sau đó mỉm cười nói: “Cô ơi, con lau sạch sẽ rồi, không còn bẩn nữa đâu”. Người phụ nữ nhìn cậu bé chằm chằm rồi đỏ mặt ngồi xuống.

Cậu bé vừa cầm cái túi lên thì đột nhiên chiếc xe phanh gấp, thân hình gầy gò của cậu suýt bổ nhào về phía trước nhưng tay vẫn ôm chặt chiếc túi ở trước ngực.

Một người phụ nữ lớn tuổi ngồi bên cạnh âu yếm nói: “Con thật là một cậu bé ngoan!”

Cậu bé cười một cách ngây thơ rồi nói: “Bà ơi, con không phải là đứa trẻ ngoan lắm đâu, mẹ con luôn mắng con vì lúc nào cũng để ý đến người ta nói gì, nghĩ gì về mình. Nhưng hiện giờ thì con đã dũng cảm như Forrest Gump rồi!”. Người phụ nữ mang thai ngồi trên ghế cúi mặt xuống.

Người phụ nữ lớn tuổi kinh ngạc hỏi: “Con cũng biết Forrest Gump sao?”

“Vâng ạ, mẹ thường đọc cho con nghe”.


“Đọc Forrest Gump con học được những gì?”, bà hỏi.

Cậu bé nói rằng: “Điều con học được là, đừng quan tâm đến ánh mắt của người khác, hãy sống thật tốt và đi theo con đường riêng của mình, vì mỗi người là duy nhất, là riêng biệt, họ giống như đủ loại sôcôla vậy…”

“Mẹ con làm gì?”

“Mẹ con trước đây là giáo viên ở trong làng”.

“Thế còn bây giờ thì sao?”

Cậu bé đỏ hoe đôi mắt nói: “Mẹ con đang ở trong cái túi này!”

Người phụ nữ lặng người, ai ai trên xe bus cũng vậy. Rồi người đàn ông đứng bên cạnh lên tiếng kể hoàn cảnh của cậu bé:

“Tôi là chú của thằng bé này, bố của nó mấy năm trước vì bị bệnh mà chết, mẹ nó một mình nuôi con, chị ấy là một giáo viên ở trong làng tôi, rất được mọi người tôn trọng. Vì muốn con có cuộc sống tốt hơn nên đã tranh thủ dịp nghỉ hè đưa thằng bé lên thành phố làm thuê cho công trường xây dựng dự tính đến ngày khai giảng thì sẽ trở về, không ngờ cuối cùng một ngày đang đi làm, thì bị sắt rơi trúng vào người… trong chiếc túi mà thằng bé mang là tro cốt của mẹ nó…”

Người phụ nữ lớn tuổi nước mắt trào ra: “Con có còn đọc sách không?”

Cậu bé nói: “Con mỗi ngày đều đến hiệu sách bên cạnh công trường để đọc sách”.

Rất nhiều người trên xe đều nói trong nhà mình còn nhiều sách và muốn tặng lại cho cậu bé, cậu bé nở nụ cười…

Điều người mẹ vĩ đại này làm được là đã khiến cậu bé không vì nghèo mà cảm thấy kém cỏi, cậu dùng tâm thái lạc quan và rộng lượng để bao dung sự kỳ thị của người khác, hết thảy điều này là có quan hệ với cách giáo dục “đừng để ý ánh mắt của người khác” mà mẹ đã dạy cậu.